NGÔ THỤY BẢO NGHI
CỰU HS VIỆT ANH NĂM HỌC 2022-2023
Triệu hạt mưa, không hạt nào rơi nhầm chỗ
Người ta gặp, không người nào là ngẫu nhiên.
Và ắt hẳn sẽ có những người, những cuộc gặp gỡ mà dường như cả đời này ta mãi vẫn không quên. Tưởng chừng là ngẫu nhiên, nhưng những mối quan hệ ta có, những trải nghiệm của bản thân góp phần không nhỏ để ta biết được tuổi trẻ này đáng giá biết bao nhiêu!
Năm 17 tuổi, bản thân tôi lựa chọn bước ra khỏi vùng an toàn, chuyển đến một môi trường khác biệt hoàn toàn với môi trường tôi đã học. Thời gian đầu, bản thân tôi thường tự hỏi và bị hỏi về quyết định chuyển từ vị trí học ở ngôi trường “vàng” trong mắt bao người với xếp hạng cao về học lực, nề nếp để đến với một ngôi trường khác? Đơn giản là những gì “tốt” chưa hẳn là “phù hợp” và dường như bản thân tôi cảm thấy thế là đủ cho việc dồn hết quỹ thời gian vào học lý thuyết, kiến thức sách vở và một điều gì đó tôi đã rất khát khao, đã được kiềm nén đang vỡ bung ra. Năm lớp 12, tôi chuyển đến Việt Anh.
Những ngày đầu vào trường, bản thân tôi bị “sốc văn hóa”, không biết bản thân phải làm gì vì mọi thứ quá khác biệt. Không phải làm cả núi bài tập mỗi ngày sao? Nhưng bản thân cần tự lên kế hoạch phân bổ thời gian hoàn thành nhiệm vụ môn. Đi học có ngoại khóa nữa sao? Học sinh gặp giáo viên định kỳ nữa sao? Được thuyết trình nhiều vậy hả? Thời gian đầu, trong tôi luôn là hàng triệu câu hỏi và thắc mắc.
Sau khóa học hè, vào năm học chính, lần đầu được tham gia văn nghệ, tôi chợt bừng tỉnh, cái thứ luôn sục sôi chực chờ trong tôi đã xuất hiện. Tôi nhớ ra mình yêu âm nhạc thế nào, đam mê nghệ thuật ra sao, tôi thích hát ca vẽ vời. Những ngày tháng là học sinh giỏi vùi đầu vào Toán, Lý, Hóa, Anh làm tôi quên béng bản thân. Dần dần, tôi nhận định lại những khái niệm được học trước kia, chẳng có môn nào là môn phụ cả, nghệ thuật, âm nhạc không phải thứ tầm thường, làm xao nhãng học hành. Tôi như thay đổi hoàn toàn, tôi biết được mình học được cả hai phân ban, nhưng mình yêu ban Xã hội, mình thích tham gia văn nghệ, mình thích vẽ vời trang trí, tôi không còn ngán ngẫm việc đến trường nữa, hay đúng hơn, tôi thích đến trường.
Năm lớp 12 ấy đã thay đổi tôi rất rất rất nhiều, tôi không còn “ì ạch ù lì” nữa, tôi gặp được một giáo viên chủ nhiệm “hết sảy”, cô giúp tôi biết mình muốn gì, cần gì, chẳng có một giáo viên chủ nhiệm nào tôi gặp như thế cả! Cô không khiến tôi sợ, khép re khi gặp với hằng hà nguyên tắc hay la mắng, nhưng tôi vẫn sợ, sợ cô buồn, sợ cô thất vọng, cứ thế bản thân luôn nỗ lực cố gắng, học trò chúng tôi vẫn tiến bộ, nhưng theo hướng tích cực. Mọi điều cô làm vượt quá những gì tôi nhận định về giáo viên trước đây, giáo viên chủ nhiệm phải chăng phải khắt khe giữ nề nếp kỉ luật, giao bài tập, kiểm bài tập và giữ vững điểm số, chất lượng học tập nghiêm ngặt. Việc chuyển vào trường, làm điều mình thích, tôi như bắt nhịp lại được tần số của bản thân, đã và đang không ngừng phát huy. Các thầy cô bộ môn cũng vô cùng dễ thương, việc học không còn đơn thuần học lý thuyết và làm bài tập, các tiết học không chỉ bo gộp mười ba môn học mà có các ngày hội chủ đề, những ngày bếp thực nghiệm, tham gia phong trào. Chỉ vỏn vẹn một năm học nhưng bản thân tôi biết được nhiều thứ, vượt trên khuôn khổ kiến thức phổ thông thông thường. Mỗi ngày, mỗi tuần trôi qua đều ngập tràn kỷ niệm.
Xin cám ơn các thầy cô, các bạn đã cho tôi có một năm học như thể bù lại những năm học khô khan trước đó, làm nên hành trang cho bản thân tôi khi tiến vào đại học. Sự công bằng, tôn trọng và gần gũi đã thay đổi tôi rất rất nhiều và tôi đã có một tuổi trẻ không nuối tiếc.